Characters remaining: 500/500
Translation

Khóc Lân

  1. Xuân Thu, Cỏng Dương truyện: Mùa xuân năm Lỗ Ai Công thứ 14 (481 trước CN), trong một chuyến đi sănmiền Tây, người đánh xe hộ thúc tên Thượng săn bắt được con lân què chân trước bên trái. Ai cũng cho điều không lành, đem thả ra. Học trò ông Nhiễn\m Hữu bảo với Khổng Tử. Khổng Tử đến xem trông thấy nói rằng: "Thục vị lai tai ! Thục vị lai tai !" (Ai bảo Kỳ lân ra làm ! Ai bảo Kỳ lân ra làm !). Nói rồi cầm vạt áo, che mặt khóc, cho rằng đời sắp suy loạn, đạo của mình đã đến lúc cùng, mới than rằng: "Đường ngu chi thế lân phụng du, kim phi kỳ thời lai ? Lân hề, lân hề, ngã tâm ưu." (Thời Đường Ngu lân phụng rong chơi, nay không phải thời đến cớ sao ? Lân này, Lân này, lòng ta lo buồn biết bao). Khổng Tử trở về nói rằng: "Ngõ đạo cùng hy" (Đạo ta đã đến lúc rồi). Hai năm sau, Khổng Tử mắc bệnh, được 7 ngày thì mất
  2. Xem Kinh Lân

Comments and discussion on the word "Khóc Lân"